Nhìn Rose Siggins dùng hai tay đẩy tấm ván trượt để di chuyển trên đường phố, những người khách bộ hành qua lại không thể không thảng thốt nhìn theo cô và kêu lên kinh ngạc.
Người phụ nữ 32 tuổi này cũng đã quá quen với những ánh mắt nhìn chằm chằm và những lời bình phẩm ác độc.
Ngay
từ thuở lọt lòng mẹ, Rose đã bị căn bệnh di truyền hiếm thấy gọi là
“chứng xương cùng ngừng phát triển”, làm cho đôi chân của cô bị dị dạng
và không có cảm giác. Khi Rose lên 2 tuổi, cha mẹ của cô đã phải đi đến một quyết định hết sức khổ tâm và khó khăn là cưa đi đôi chân vô cảm của cô.
Cuộc
phẫu thuật triệt để này đã khiến cho Rose không còn hông, xương chậu,
kể cả phần cột sống ở phía dưới lồng ngực. Dù thiếu trình độ học vấn và
kiến thức y khoa, nhưng bản năng mách bảo cho cha mẹ của cô biết rằng,
việc đoạn chi dưới trong trường hợp này là đúng đắn.
Rose được nuôi
dưỡng và lớn lên trong bầu không khí gia đình lành mạnh ở bang Colorado,
Mỹ. Cô không nhận được bất cứ sự quan tâm đặc biệt nào, và không ai
trong nhà nhắc đến từ “khuyết tật”. Cô chơi bóng với bạn bè, leo trèo
cây cối, làm công việc lặt vặt và đến trường như mọi đứa trẻ. Dù cơ thể
khiếm khuyết như vậy, Rose vẫn học lái xe, cưỡi ngựa và có khá nhiều bạn
bè.
Năm 24 tuổi, Rose xin được một chân làm thợ máy. Do phải
thường xuyên điện thoại để đặt mua các chi tiết phụ tùng tại một cửa
hàng sửa chữa xe hơi, nên cô làm quen được với một anh chàng tên là
Dave, 36 tuổi. Họ trò chuyện với nhau rất ý hợp tâm đầu. Dave tha thiết
mời Rose một ngày nào đó hãy ghé qua cửa hàng của anh.
Và Dave đã bị một cú sốc choáng váng, khi anh thấy
một cô gái chiều dài chỉ có 61cm, đẩy xe lăn tay đến. Rose hiểu rằng,
mình không phải là mẫu người phụ nữ mà Dave mong đợi, nên cô ráng hết
sức nói chuyện vui đùa, để anh quên đi tình trạng khiếm khuyết của mình.
Không ngờ Dave lại ngỏ ý mời cô đi chơi, và thú nhận rằng, anh yêu
cô vì chính con người của cô. Tất cả bạn bè và gia đình đều ủng hộ mối
quan hệ này.
Hơn hai năm sau, cả hai làm đám cưới trong một nghi
thức thật đơn giản. Cô dâu, trong chiếc váy cưới được thiết kế đặc biệt,
ngồi trên một chiếc ghế cao, và cùng chồng trao nhau lời thề suốt đời
yêu thương và chung thủy. Rồi cô biết mình có thai. Nhưng niềm vui này
mau chóng lụi tàn khi các bác sĩ khuyên cô không nên giữ lại.
Trong
lịch sử ngành y chưa hề có người phụ nữ nào như cô được mang thai thành
công và đứa trẻ sinh ra có nguy cơ dị dạng rất cao. Các bác sĩ cũng lo
lắng, rằng bào thai có thể lớn quá nhanh, chèn ép vào phổi và làm cho mẹ
chết vì ngộp thở.
Vượt qua mọi lời can ngăn của bác sĩ, thai
kỳ của Rose diễn ra tốt đẹp và cô hạ sinh được một bé trai kháu khỉnh
tên là Luke, năm nay được 7 tuổi. Sau đó, cô lại có thai một lần nữa.
Tháng 2/2006, sau khi sinh đứa con gái thứ hai, Rose được đoạn sản vì nguy cơ cao cho những lần mang thai khác.
Rose
hạnh phúc tâm sự: “Tôi cần phải sống với những gì mà cuộc đời đã mang
lại cho tôi. Tôi đã vượt qua được nghịch cảnh. Tôi rất hạnh phúc và biết
ơn những gì mà tôi đang có - một đứa con trai, một đứa con gái và một người chồng tuyệt vời!”
(Theo An ninh thu do)